Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Muốn ngoại tình vì chồng “chưa đi tới chợ đã hết tiền”

Written By duythinhtea on Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014 | 00:11


Tôi là một người con gái của miền trung nắng gió. Cuộc sống khó khăn nơi quê nhà khiến tôi luôn mong ước mình phải “đổi đời”. Ra Hà Nội học đại học, tôi phải tự bươn trải kiếm tiền sinh hoạt và trả học phí. Cuộc sống nơi thành thị phồn hoa nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình sa ngã, luôn tự nhủ với lòng là phải mạnh mẽ, phải nỗ lực thật nhiều. Tôi lao đầu vào học và làm thêm, không chơi bời yêu đương. Ra trường với tấm bằng giỏi, tôi đi làm ở nhiều công ty. Rồi tôi quen chồng tôi bây giờ.

Chồng tôi cũng là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi cùng làm ở một công ty. Anh là người Hà Nội gốc, dáng người cao lớn, trắng trẻo, đẹp trai, lại hát rất hay. Tuy học thức không cao nhưng anh cư xử rất nhã nhặn khiến tôi vô cùng cảm kích. Gặp nhau thường xuyên nên tình cảm dễ nảy nở, tôi cũng cảm nhận được là anh yêu tôi rất nhiều.
Yêu nhau gần 2 năm chúng tôi tổ chức đám cưới trước sự vui mừng của hai bên gia đình. Qur thực là tôi đã có một quãng thời gian đầu hạnh phúc với dư vị của những ngày yêu nhau còn sót lại và ý nghĩa hơn khi đón chào đứa con trai đầu lòng rất đáng yêu và thông minh. Tuy nhiên, trong chuyện quan hệ vợ chồng  thì tôi không mấy mặn mà gì. Thư thực là tôi chưa có một lần cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc. Chồng tôi mắc chứng sinh lý yếu nên chỉ mới vào cuộc được một lúc thì cuộc yêu kết thúc. Tôi chán chường, không còn hứng thú đến việc gối chăn hay chiều chuộng anh nhiều nữa.

Sau một thời gian làm việc và có năng lực, tôi được đặt vào những vị trí cao hơn rất nhanh. Mới đầu chỉ là nhân viên, rồi lên trưởng phòng và bây giờ được nhiều công ty chào đón, mức thu nhập của tôi cũng tốt lên rất nhiều. Điều này khiến cho chồng tôi cảm thấy tự ti. Anh dần xa lánh tôi. Nghe đồn đâu đó, anh còn cặp kè với con bé làm kế toán ở cùng công ty cũ. Tôi có tìm hiểu và yêu cầu họ chấm dứt tình cảm cũng như không đi lại với nhau nữa. Nhưng hình như nước đổ lá khoai, chuyện đâu lại vào đó. Tình cảm vợ chồng vốn đã xa cách lại càng thêm cách xa. Trong suốt 5 năm anh không bao giờ nhớ đến sinh nhật vợ, ngày nghỉ, lễ tết đều để tôi và con một mình, ngược lại tôi luôn vun vén gia đình, chăm lo cho con.
Qua bạn bè, tôi quen biết với Trung, anh ga lăng và rất hiểu tâm lý phụ  nữ. Những lúc tôi yếu đuối, Trung luôn là người ở bên động viên, chia sẻ. Tôi vô cùng cảm động. Anh cũng tỏ ý là cố tình cảm với tôi và sẵn sàng đợi tôi cho đến khi tôi chấp nhận. Tôi cũng biết chuyện tình cảm con người khó mà nói trước những thực tình tôi không thể kìm lòng mình trước Trung.

Giờ tôi không biết phải làm sao vì trước chồng tôi thực sự không còn ham muốn, có chăng chỉ là nghĩa vợ chồng, nhưng còn con tôi, nó còn quá nhỏ để có thể hiểu được mọi chuyện. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Đăng nhận xét